Em tên là Nguyễn Bảo Lam, học sinh lớp 7A6 của trường THCS Giảng Võ 2. Vừa rồi, em đã có cơ hội tham gia Lớp bồi dưỡng kỹ năng nghiệp vụ công tác Đội cho Ban chỉ huy Liên đội khối THCS khóa 110, diễn ra từ ngày 06/7 đến 16/7. Đây là lần đầu tiên em phải xa nhà lâu đến vậy, nên vừa háo hức lại vừa có chút lo lắng.
Nhưng thật bất ngờ, 11 ngày ở Trường Lê Duẩn đã mang đến cho em vô vàn kỷ niệm ngọt ngào, đầy ắp tiếng cười và những bài học quý giá mà em sẽ nhớ mãi.
Ngay từ khi nhận được thông báo của trường, em đã háo hức lắm rồi. Em cứ nghĩ mãi không biết môi trường học tập ở Trường Lê Duẩn sẽ như thế nào, không biết các bạn mới có dễ thương không, và mình sẽ học được những điều gì thú vị. Tối trước ngày lên đường, em hồi hộp đến mức không ngủ được. Em mở ra, đóng lại chiếc ba lô của mình bao nhiêu lần, sắp xếp từng bộ quần áo, từng cuốn sổ, chiếc bút, rồi ngồi mơ màng tưởng tượng cảnh mình khoác đồng phục, đeo khăn quàng đỏ dưới hội trường lớn. Và em biết rằng mình sắp bước vào một chuyến hành trình của sự trưởng thành, nơi mọi việc – từ học tập đến sinh hoạt – đều do chính bản thân mình trải nghiệm.
Ngày đầu tiên, em được thầy Hiển phân công về phòng 307. Phòng em có 7 bạn đến từ quận Ba Đình và 4 bạn đến từ huyện Chương Mỹ. Bạn nào cũng vui tính và thân thiện, chỉ một lúc thôi là chúng em đã trở thành “anh em” thật sự. Đồng hành với chúng em là cô Tổng phụ trách Đỗ Hạnh – cô luôn nhắc nhở, động viên và yêu thương chúng em như những người mẹ hiền.

Bảo Lam (đứng thứ 2 từ phải qua trái) cùng “biệt đội 307”
Khi được nhận bộ đồng phục và chiếc khăn quàng đỏ có in chữ “Trường Lê Duẩn tặng”, em thấy tự hào vô cùng. Trong lễ khai mạc tại hội trường 19-5, cô Hiệu trưởng Nguyễn Thị Mai Hương nói: “Khóa học này sẽ mang đến nhiều thử thách và trải nghiệm thú vị.” Nghe câu ấy, em càng thêm háo hức và quyết tâm học thật tốt.
11 ngày ở đây, chúng em được học nhiều điều thú vị và bổ ích như Morse, Semaphore, dấu đường mật thư và cả những kỹ năng sống quan trọng như phòng chống cháy nổ, phòng tránh tai nạn điện giật, phòng chống tệ nạn xã hội. Đặc biệt, Trường Lê Duẩn có “Ba không”: không điện thoại, không tiền mặt và không gặp bố mẹ. Lúc mới nghe, em thấy hơi lo vì chưa từng xa bố mẹ lâu đến thế. Nhưng sau vài ngày, em nhận ra đây chính là cơ hội để mình tập tự lập, biết tự chăm sóc bản thân và chia sẻ với bạn bè nhiều hơn.


Tham gia các hoạt động tại trường Đội Lê Duẩn giúp Bảo Lam trưởng thành hơn rất nhiều
Ngoài giờ học, mỗi tối chúng em lại quây quần ở hội trường để tập luyện cho hội thi kỹ năng nghiệp vụ Đội cuối khóa. Dù mệt nhưng ai cũng cười rất tươi, động viên nhau để làm thật tốt. Chuyến trải nghiệm tại Căn cứ quân sự Army Station cũng làm em nhớ mãi, vì ở đó em học được tinh thần kỷ luật và sự đoàn kết tuyệt vời.
Nhưng khoảnh khắc chạm vào trái tim em nhất chính là đêm đốt lửa trại. Ngọn lửa bập bùng sáng rực cả khoảng sân, những vòng tay ôm chặt, những bài hát vang lên khiến em vừa vui vừa xúc động. Chúng em hát, nhảy, cười thật to, rồi bỗng dưng ôm nhau khóc vì biết rằng 11 ngày tuyệt vời này sắp khép lại. Phòng 307 của em tối ấy giống như một “ngôi nhà nhỏ” – nơi chúng em ngồi cạnh nhau, kể thật nhiều câu chuyện, nói những lời yêu thương chưa từng nói. Ai cũng muốn níu giữ từng phút cuối cùng, vì chúng em sợ rằng sau này sẽ khó có những khoảnh khắc gần gũi đến vậy.

Kỉ niệm khó quên của Bảo Lam trong mùa hè vừa qua
Mới hôm nào còn háo hức bắt đầu, vậy mà 11 ngày đã trôi qua thật nhanh. Ngày chia tay, em chỉ ước có phép màu kéo dài thời gian, để chúng em được ở bên nhau lâu hơn nữa. Những ngày sống và học tập tại Trường Lê Duẩn đã giúp em nhận ra mình trưởng thành hơn rất nhiều – biết tự chăm sóc bản thân, biết trân trọng từng khoảnh khắc bên bạn bè. Em thật sự biết ơn thầy cô ở Trường Lê Duẩn đã dạy cho chúng em không chỉ kỹ năng mà còn cả tình yêu thương, sự đoàn kết. Em cũng cảm ơn các thầy cô trường THCS Giảng Võ 2 đã cho em cơ hội tham gia khóa học này.
Em hứa sẽ mang tất cả những điều mình học được để góp phần giúp Liên đội trường ngày càng vững mạnh. Trường Lê Duẩn và khóa học 110 sẽ mãi là một phần ký ức tuổi học trò mà em không bao giờ quên.