Có những chuyến đi không chỉ để khám phá một vùng đất mới, mà còn để lưu lại những điều tưởng chừng nhỏ bé mà thiêng liêng – như tiếng cười, ánh mắt, hay những cái nắm tay tưởng chẳng có gì đặc biệt. Chuyến trải nghiệm đến Đền thờ thầy Chu Văn An (Hải Dương) và Công viên Rồng (Quảng Ninh) của lớp 9A7 là một hành trình như thế – một lần cùng nhau sống trọn những tháng năm cuối cấp đầy ắp yêu thương và lưu luyến.
Sáng sớm, chúng mình gặp nhau tại sân trường . Ánh mắt ai cũng ánh lên niềm háo hức, miệng cười tươi nhưng lòng lại xao xuyến đến lạ. Chuyến xe lăn bánh đưa cả lớp rời xa thành phố, mang theo cả một trời thanh xuân – với những câu chuyện không đầu không cuối, những lời trêu đùa thân thuộc và ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Và rồi, khi dừng chân tại Đền thờ thầy Chu Văn An – mọi âm thanh như lắng xuống. Không ai bảo ai, chúng mình tự bước chậm hơn, nói khẽ hơn. Trước ngôi đền cổ kính phủ rêu thời gian, đứng trước người thầy mẫu mực của muôn đời, lòng mỗi người như se lại. Là học sinh lớp 9, đang đứng trước kỳ thi chuyển cấp quan trọng, thành kính thắp nén nhang, ai cũng thầm gửi gắm mong ước vượt qua thử thách, đủ bản lĩnh để bước tiếp con đường phía trước.

Không gian trầm mặc, uy nghiêm tại đền thờ thầy Chu Văn An
Buổi chiều, Công viên Rồng chào đón chúng mình bằng sắc nắng rực rỡ và không khí sôi động náo nhiệt. Những trò chơi cảm giác mạnh, tiếng cười vỡ òa, tiếng hét đến khản giọng – tất cả như lời khẳng định: chúng mình đang sống hết mình cho thanh xuân, cho chuyến đi đặc biệt này.

Có ai biết đâu là cô giáo của chúng mình không?
Chúng mình chạy cùng nhau, la hét cùng nhau, tranh nhau từng tấm ảnh, từng viên kẹo, từng giây phút – như thể đang cố giữ lấy từng mảnh kỷ niệm quý giá còn lại.

Thầy cô chúng tớ “teen” lắm nhé!



Tranh thủ lưu giữ kỉ niệm nào!
Nhưng rồi, giữa những khoảnh khắc tưởng như vui trọn vẹn ấy, chợt thấy ánh mắt ai đó ngân ngấn nước, thấy ai đó quay đi thật khẽ. Hóa ra, niềm vui cuối cấp luôn mang theo chút gì nghèn nghẹn – Vì chúng mình biết, sau chuyến đi này, chẳng còn mấy dịp được bên nhau trọn vẹn như thế nữa. Mỗi người rồi sẽ có một ngã rẽ, một con đường riêng để bước tiếp.

Cậu có tâm sự à?
Cảm ơn 9A7 - vì đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành.
Và cảm ơn chính mình - vì đã sống trọn vẹn trong những khoảnh khắc thanh xuân rực rỡ nhất.

Nhớ mãi chúng mình nhé – 9A7
“Nếu có thể giữ lại một ngày để sống mãi trong ký ức, chúng mình sẽ giữ ngày hôm nay – ngày mà lớp vẫn còn là một, nụ cười còn ngây ngô, và tim còn đập chung một nhịp gọi là 9A7.”